“Rừng Na Uy” của Haruki Murakami là một cuốn tiểu thuyết mang lại cảm giác lạ lùng và ám ảnh, như thể người đọc đang lạc bước giữa một khu rừng mờ sương, nơi các nhân vật hiện lên vừa thân thuộc, vừa xa lạ. Tác phẩm không chỉ đơn thuần là câu chuyện về tình yêu, mà còn là bức tranh đầy ám ảnh về sự cô đơn, mất mát, và nỗi đau của con người.
Mở đầu bằng nỗi nhớ và ký ức
Khi mở đầu bằng câu chuyện của Toru Watanabe, nhân vật chính, Murakami ngay lập tức cuốn người đọc vào dòng chảy của ký ức. Chiếc máy bay hạ cánh ở Đức và tiếng nhạc “Norwegian Wood” vang lên trên loa đã kéo Toru về lại những ngày tháng đầy biến động của tuổi trẻ. Murakami đã khéo léo sử dụng ký ức để xây dựng câu chuyện, một thủ pháp khiến người đọc bị cuốn hút bởi sự mơ hồ và đan xen giữa hiện tại và quá khứ.
Tôi cảm nhận được sự chân thực của Toru, một nhân vật sống trong thế giới đầy mâu thuẫn. Anh yêu Naoko, cô gái đầy tổn thương sau cái chết của Kizuki – người bạn thân nhất của cả hai. Tình yêu của họ, dù đẹp đẽ, lại như một chiếc cầu mong manh nối liền hai bờ vực sâu thẳm của ký ức đau thương và thực tại khắc nghiệt.
Những biểu tượng đầy ẩn dụ
Haruki Murakami không chỉ viết về con người, mà còn để thiên nhiên và không gian trở thành những nhân vật đặc biệt trong “Rừng Na Uy”. Tựa đề của tác phẩm, lấy cảm hứng từ bài hát cùng tên của The Beatles, là biểu tượng của những cảm xúc mơ hồ, phức tạp trong câu chuyện.
Khu rừng – nơi Naoko và Toru dạo bước, không chỉ là bối cảnh mà còn mang ý nghĩa sâu xa. Nó là nơi trú ẩn, nhưng cũng là nơi dễ lạc lối. Ở đó, Naoko như chìm trong nỗi cô đơn vô tận, trong khi Toru phải đấu tranh để tìm lại chính mình. Khu rừng trong câu chuyện có thể được hiểu như sự ẩn dụ cho tâm hồn con người: rối ren, mơ hồ, và đầy bí ẩn.
Bên cạnh đó, hình ảnh con đường mòn mà Toru thường đi bộ cũng tạo nên cảm giác như một hành trình tự vấn, nơi anh đối diện với những câu hỏi lớn về cuộc đời, tình yêu và cái chết.
Tình yêu và mất mát
Tôi không thể phủ nhận rằng tình yêu trong “Rừng Na Uy” vừa đẹp, vừa bi thương. Naoko, Midori, và Toru tạo thành một tam giác cảm xúc đầy phức tạp. Naoko là hiện thân của nỗi đau và sự mong manh, trong khi Midori là biểu tượng của sức sống và sự hy vọng.
Qua mối quan hệ với Naoko, Toru như đang ôm lấy những ký ức đau thương, cố gắng chữa lành chúng, nhưng chính điều đó lại khiến anh bị cuốn vào vòng xoáy mất mát. Ngược lại, Midori mang đến một tia sáng mới, một tương lai mà Toru có thể nắm bắt nếu anh sẵn sàng buông bỏ quá khứ.
Murakami đã khắc họa những trạng thái đối lập này bằng một ngôn ngữ giàu cảm xúc, khiến tôi như cảm nhận được nỗi đau của Toru, sự bất lực của Naoko, và cả niềm hy vọng từ Midori. Tình yêu trong “Rừng Na Uy” không hoàn hảo, nhưng lại rất thật – chính điều đó làm nên sức hút của tác phẩm.
Cái chết và ý nghĩa của sự sống
Nếu phải chọn một chủ đề xuyên suốt tác phẩm, tôi nghĩ đó sẽ là cái chết. Từ cái chết của Kizuki, Naoko, đến những nỗi đau mà các nhân vật phải đối mặt, “Rừng Na Uy” là một bài ca đầy bi thương về sự mất mát.
Cái chết không chỉ xuất hiện như một sự kiện, mà còn là một trạng thái tâm lý. Naoko, dù còn sống, đã dường như chết trong tâm hồn từ sau cái chết của Kizuki. Toru, trong khi cố gắng sống, lại luôn bị ám ảnh bởi ký ức. Murakami không chỉ viết về những cái chết vật lý, mà còn về sự “chết” trong tâm hồn – một cái chết không kém phần đau đớn.
Dẫu vậy, tác phẩm không hẳn là sự bi lụy. Giữa những nỗi đau, Murakami vẫn để ngỏ một tia hy vọng. Qua nhân vật Midori, ông cho thấy rằng con người, dù có trải qua bao nhiêu mất mát, vẫn có thể tìm thấy ý nghĩa và tiếp tục sống.
Phong cách viết đặc trưng
Tôi đặc biệt ấn tượng với cách viết của Murakami. Văn phong của ông vừa đơn giản, vừa sâu sắc, như thể từng câu chữ đều chứa đựng một tầng nghĩa ẩn giấu. Ông không dùng những câu từ hoa mỹ, nhưng lại khiến người đọc cảm nhận được chiều sâu cảm xúc qua từng dòng.
Một điểm khác biệt trong “Rừng Na Uy” so với các tác phẩm khác của Murakami là sự vắng mặt của yếu tố siêu thực. Thay vào đó, câu chuyện mang tính hiện thực hơn, gần gũi hơn, nhưng không vì thế mà mất đi sức hút.
Tác phẩm cho ai?
“Rừng Na Uy” không phải là cuốn sách dành cho tất cả mọi người. Tôi nghĩ rằng nó phù hợp với những ai từng trải qua nỗi đau, từng lạc lối giữa cuộc đời và muốn tìm một sự đồng cảm. Tác phẩm không mang đến câu trả lời, nhưng lại giúp người đọc đặt ra những câu hỏi – điều mà tôi cho là ý nghĩa lớn nhất của văn học.
Kết luận
Khi gấp lại những trang cuối cùng của “Rừng Na Uy”, tôi cảm thấy như vừa bước ra khỏi một khu rừng. Khu rừng đó không chỉ chứa đựng nỗi đau, mất mát, mà còn cả những tia hy vọng, sự sống. Haruki Murakami đã tạo nên một tác phẩm khiến người đọc phải suy ngẫm, đồng cảm, và đôi khi là rơi nước mắt.
“Rừng Na Uy” không chỉ là một cuốn tiểu thuyết. Đối với tôi, đó là một hành trình. Một hành trình qua những cảm xúc sâu sắc nhất của con người, và cũng là một lời nhắc nhở rằng dù có bao nhiêu nỗi đau, chúng ta vẫn có thể tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống.